Trung vệ Việt Anh: "Tôi bất ngờ với triết lý của HLV Công."

-Việt Nam cảm thấy như thế nào sau khi thua Ả Rập Saudi ở tứ kết? (Dan Nguyễn, 54).
Những thất bại đều đáng buồn, tôi và đội bóng lần này đặt mục tiêu cao hơn và cố gắng đi đến tận cùng. Sau trận đấu, huấn luyện viên Gong nói với chúng tôi, "Bình tĩnh và giữ nụ cười." Nhưng thực tế, chúng tôi không có tâm trạng để vui vẻ. Dù sao, chúng tôi vẫn còn nhiều trận đấu để cố gắng.
Ở trận bảng Anh, đội tuyển Anh đã phá ván phạt đền và ghi bàn sau trận thắng Malaysia. Cảm giác của anh lúc đó thế nào? Phạm Tăng, hai tuổi, Hà Nội.
Tôi cũng đã chuẩn bị cho điều này vì tôi vẫn đang tập 11 mét. Nhưng trong tình huống đó, tôi luôn bị áp lực vì lâu lắm rồi tôi không được đá một trận nào, sau cú đá là thời điểm tốt, tôi sút trúng xà ngang.
Sau thành công của giải U23 châu Á, giả sử lần này chúng ta nhận được lời đề nghị từ Thái Lan, Hàn Quốc, Nhật Bản và châu Âu, ông sẽ lựa chọn như thế nào? (hoàng hậu Bình, 29 tuổi, tỉnh trưởng).
Ra nước ngoài luôn là điều tốt. Đây là điều mà người làm chuyên môn nào cũng mong muốn và cá nhân tôi cũng vậy, nhưng nếu có đề xuất như vậy thì tôi phải cân nhắc rất kỹ. Đó có thể là về tương lai, còn hiện tại, tôi phải tự hoàn thiện bản thân hơn, phấn đấu hết mình vì tôi thấy mình chưa đủ tốt.
Ông nghĩ sao về trận thua trên sân Saudi Arabia, bởi các cầu thủ Việt Nam đã chơi quá sòng phẳng trong tình huống như vậy? (Quang Minh, 48 tuổi, Hòa Bình)
Có thể chúng ta mất tập trung trong một nhịp tim, nên chúng ta phải trả giá. Nhưng tôi không thể nói fairplay, bởi vì bóng đang lăn, không thể dừng lại và xem băng từ từ, và tôi nghĩ, "Tại sao mình không nói dối?" Bởi nếu chúng tôi nằm như vậy, trọng tài có thể sẽ thổi phạt cầu thủ Saudi Arabia.
Về nước Anh và nhiều thành viên bị thương, không thể đảm bảo quá trình mở vòng góc phần tư với Thái Lan. Làm thế nào nó thực sự làm việc? (Squawking) 39 tuổi.
-Tôi bị đau dạ dày. Tôi phải uống thuốc mới được tham gia cuộc thi. Tuy nhiên, điều đó không ảnh hưởng đến sự tự tin. Tôi cũng không ngại hợp tác với một người trung tâm khác khi Nguyen Thanh Binh phải vắng mặt. Tôi luôn cố thích nghi và ủng hộ cộng sự của mình.
-Từ nhỏ, Việt Anh đã phải chơi bóng xa nhà, trải qua nhiều biến cố liên quan đến gia đình, chấn thương… Những lúc như vậy, Việt Anh có bao giờ nản chí? (Dương Quang Anh, 20 tuổi)
Bạn biết đấy, mọi người đang gặp khó khăn, và tôi đã rất chán nản bởi vì tôi đã trải qua rất nhiều điều buồn, nhưng tôi đã luôn may mắn rằng tôi đã có một gia đình, với bố mẹ tôi, với bố mẹ tôi, và tôi đã mất đi một vài lần. Phần mình tập trung ở trường Bình Dương, mình là một thanh niên nhưng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ từ bỏ bóng đá vì đó là đam mê của mình.

Việt-Anh và nhà Thanh có nhiều nhân tố của hàng phòng ngự hiện đại, anh có nghĩ nên hoàn thiện và theo đuổi những bài học hậu trường nổi tiếng như Sergio Ramos hay Van Dick? (Phan Long, 31 tuổi, TP.HCM).
Tôi thích cảm giác an toàn tiềm ẩn, phán xét nhiều hơn tranh cãi, và tôi luôn như vậy. Nhưng quân nhu cần sức mạnh nên tôi cũng phải học và học, Trâu đi thi đấu, chưa nói đến các ngôi sao ngoại, ở Việt Nam tôi phải học theo cách của anh Quốc Hải.
Bạn sẽ làm gì nếu bạn không phải là một cầu thủ? (Trà My, 36 tuổi, TP HCM).
-Nếu không trở thành cầu thủ, tôi không biết phải làm gì. Bởi vì tôi sẽ không làm gì ngoài bóng đá. Tôi cũng có thể hát, nhưng hát không hay, đàn cũng không. Trên mạng có một số video tôi ôm đàn hát, thực ra tôi chỉ đùa với bạn bè thôi.
